CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Điên Cuồng Độc Chiếm


Phan_13

Bước chân nặng nề vừa vào đến phòng ngủ thì vệ sĩ báo cáo: “Đỗ Uy Lợi tiên sinh muốn gặp thiếu chủ.”

Lãnh Ngạo nghe thấy cái tên này, không kìm được cười lạnh, anh ta thật sự tự đưa mình lên cửa rồi.

“Để anh ta đợi ở đại sảnh một giờ.”

“Vâng.”

Vệ sĩ xoay người rời đi, khóe miệng Lãnh Ngạo thoáng hiện một nụ cười đáng sợ: “Đỗ Uy Lợi, bây giờ tới phiên anh rồi.”

Trong đại sảnh, Đỗ Uy Lợi cứng ngắc đứng đó, không ai cho phép anh ngồi xuống chờ, càng không có ai rót cho anh ly nước, chỉ có một vệ sĩ nói với anh: “Thiếu chủ còn bận việc, phiền Đỗ tiên sinh chờ một giờ trước.” Sau đó vội vàng rời đi.

Anh ta đã sớm đoán được kết cục của mình sẽ là như vậy, ai bảo mình dùng người không cẩn thận, để một người có ý đồ xấu trà trộn vào đảo vào hạ độc với công nhân còn chưa tính, lại còn bắt cóc mất vị hôn thê của Lãnh tiên sinh.

Cô gái xinh đẹp kia tên là Thước Tiểu Khả, là bảo bối Lãnh tiên sinh nâng niu trong lòng bàn tay, đừng nói là tổn thương cô ấy, chỉ cần người nào dám chạm vào cô ấy cũng sẽ không có kết cục tốt, huống chi là bắt cóc. Có thể thấy được người đàn ông bắt cô ta đi nhất định có thân phận không tầm thường.

Nhìn thời gian, mới qua mười lăm phút, anh chưa từng cảm thấy một giờ lại dài đến vậy. Anh tới chịu đòn nhận tội, cũng là lập công chuộc tội, cho nên dù Lãnh Ngạo có làm khó dễ anh như thế nào thì anh cũng không thể nổi giận.

Ngay lúc anh đứng đến hai chân mỏi nhừ, đại sảnh rộng lớn truyền đến giọng nói cay nghiệt vô tình của Lãnh Ngạo: “Đỗ tiên sinh, đã lâu không gặp!”

Đỗ Uy Lợi quay đầu, thấy Lãnh Ngạo một thân quần áo đen đi từ trên cầu thang xuống, vừa đi vừa thưởng thức khẩu súng trong tay.

Ngày Thước Tiểu Khả bị bắt đi, anh đã có nghe nói xác của Lãnh Hổ và mấy vệ sĩ nằm lộn xộn ngổn ngang ngoài ven biển, máu chảy thành sông, cả nước biển cũng bị nhuộm thành màu đỏ tươi.

Nếu anh không đoán sai, khẩu súng này là thứ Lãnh Ngạo dùng để giết bọn họ ngày đó. Hôm nay anh còn ngắm nghía nó đó, dụng ý đã quá rõ ràng rồi.

Đỗ Uy Lợi cất tiếng cười, tin tưởng chắc chắn mình vẫn còn giá trị lợi dụng, mạng của mình sẽ không bị mất dưới họng súng trong tay Lãnh Ngạo được.

Hết chương 29

Chương 30: Chương 30 (H nhẹ)

Edit & Beta: Nhi

“Lãnh tiên sinh, tôi tới nhận tội đây!” Đỗ Uy Lợi đan hai bàn tay vào nhau đặt trước bụng, hai chân hơi mở ra, đứng thẳng cao ngất.

Lãnh Ngạo xuống lầu, không hề liếc mắt nhìn anh ta một cái, chẳng biết trong tay anh có một cái khăn trắng từ lúc nào, vừa thổi vừa lau súng.

“Lãnh tiên sinh, ngoài việc thỉnh tội, tôi còn muốn báo cho anh một tin tức tốt.” Ánh mắt Đỗ Uy Lợi di chuyển theo bước chân của anh, động tác lau súng của anh rất nhanh nhẹn, nhưng đôi mắt kia lại như mắt sói muốn ăn thịt người vậy, nghĩ đến việc mình có thể chết dưới họng súng kia, thật ra cũng không thật sự có tư cách.

Lãnh Ngạo vẫn tiếp tục lau súng, vừa lau vừa nâng súng lên, đôi mắt sói kia híp lại như đang ngắm bắn, bất cứ lúc nào cũng có thể bóp cò.

Tư thế đứng thẳng của Đỗ Uy Lợi vẫn không thay đổi, “Lãnh tiên sinh, nếu anh cảm thấy giết tôi có thể làm cho Thước tiểu thư trở về bên cạnh anh, thì anh cứ việc nổ súng đi!” Lời vừa dứt, anh liền nhắm hai mắt lại, bộ dạng không hề sợ hãi cái chết chút nào.

Đứng dưới họng súng, thấy chết không sờn, Lãnh Ngạo đều nhìn thấy rõ ràng. Từ sau khi Khả nhi rời khỏi anh, đã có rất nhiều người phải chết, bao gồm cả thân tín và người thân, nhưng kết quả vẫn chẳng thay đổi được gì.

Anh ta nói đúng, cho dù có giết anh ta thì Khả nhi cũng không thể lập tức trở về bên cạnh mình, nhưng Lãnh Ngạo vẫn rất không cam lòng.

Đè thấp súng xuống, bóp cò, một viên đạn xoáy không khí phóng ra bắn vào giữa hai chân của Đỗ Uy Lợi, tiếng súng vang lên phá vỡ không gian yên lặng của đại sảnh.

Tiếng súng vang lên bên tai và phần đất giữa hai chân bị đạn bắn, Đỗ Uy Lợi mở mắt ra. Nói không sợ chết là nói dối, vừa rồi lúc đạn bắn đến, hai chân anh cũng run lẩy bẩy, may mà đạn không bắn trúng mình nên anh mới có thể nhẹ nhàng thở ra, nhưng hai bên thái dương đã sớm ướt đẫm mồ hôi rồi.

Dù sao anh cũng chỉ là người bình thường, đối mặt với ông vua hắc đạo hung tàn anh vẫn cảm thấy sợ hãi, chỉ là anh che giấu rất tốt mà thôi.

“Đỗ tiên sinh, anh cũng biết anh phạm tội gì?” Lãnh Ngạo thu súng, đi từng bước về phía anh ta.

“Tôi tuyển dụng công nhân không cẩn thận, để người xấu trà trộn vào đảo, bắt cóc Thước tiểu thư.” Đối mặt với bước chân uy hiếp của anh, khí thế của Đỗ Uy Lợi rõ ràng đã yếu đi nhiều.

“Tên kia là ai?”

“Vẫn chưa tra được.”

Nói tới đây, Lãnh Ngạo đã đi đến trước mặt Đỗ Uy Lợi, hai người đàn ông có chiều cao không chênh lệch lắm, nhưng hai đôi mắt lại không hề giống nhau.

“Nếu đã không tra được, vậy anh muốn thỉnh tội như thế nào?”

“Lãnh tiên sinh, ba ngày này tôi đã đưa toàn bộ đá Poudretteite đến trụ sở bí mật, cũng đã cho người đến giám định, quả nhiên là đá Poudretteite thượng phẩm, giá trị vô kể, chỉ cần gia công đánh bóng là có thể bán ra được rồi.” Đỗ Uy Lợi biết bây giờ nói những lời này anh ta cũng không nghe vào được, nhưng anh vẫn phải nói.

“Đã không có Khả nhi, tôi cần thứ đá đắt tiền này để làm gì nữa?” Lãnh Ngạo xoay người ngồi xuống ghế sofa làm bằng da thật.

Cả người anh đều vùi vào ghế sofa, súng bị ném sang bên cạnh, tung nhẹ lên vài cái rồi mới nằm im trên ghế.

“Tôi cảm thấy người bắt cóc Thước tiểu thư nhất định là vì thứ đá quý này.” Đỗ Uy Lợi dừng một chút rồi nói tiếp: “Nhưng có thể hắn ta vẫn cho rằng anh khai thác được kim cương, căn bản sẽ không bao giờ ngờ được anh đã khai thác ra được Poudretteite còn hi hữu hơn cả kim cương.”

Lời chỉ điểm của anh ta khiến thần kinh Lãnh Ngạo chấn động, đôi mắt đen lóe sáng: “Tiếp tục đi!”

Anh biết đá Poudretteite có thể khiến anh trở thành một người vô cùng giàu có trên thế giới, nhưng anh cũng biết nếu không có Khả nhi, anh sẽ trở thành người cô độc nhất, tiền bạc hết thảy đều vô nghĩa, anh muốn để Khả nhi được hưởng dụng tài phú của mình, anh muốn Khả nhi vĩnh viễn ở bên cạnh anh.

“Hiện tại bệnh của cha tôi đã khỏi, chuyện khai thác có thể giao cho ông ấy tiếp tục, mà tôi rất lấy làm xấu hổ vì sự mất tích của Thước tiểu thư, tôi sẽ tự mình tìm Thước tiểu thư trở về.” Đỗ Uy Lợi nói liền mạch lưu loát, không hề chớp mắt lấy một lần.

Lãnh Ngạo không nhìn anh ta nữa mà cúi đầu suy tư, tóc phủ trên trán đã che mất đôi mắt của anh nhưng ánh sáng ngoan độc thì vẫn còn đó.

“Lãnh tiên sinh, chỉ cần dùng kim cương thật dẫn dụ những người đã bắt cóc Thước tiểu thư ra, thì chắc chắn tôi có thể tìm được cô ấy, coi như là để tôi được lập công chuộc tội.” Đỗ Uy Lợi lại nói thêm một câu.

Lãnh Ngạo đột nhiên ngẩng đầu lên: “Anh thật sự nắm chắc?” Lãnh Hổ đã chết, anh đang suy nghĩ không biết nên để người nào đi hoàn thành nhiệm vụ khó giải quyết này.

“Tôi chắc chắn.” Ba chữ vô cùng quả quyết.

“Tôi đã tha cho anh một mạng, nếu anh không thể tìm được Khả nhi, anh có biết kết cục của mình là gì không?” Lãnh Ngạo từ từ đứng lên, bàn tay có ngụ ý đặt lên vai anh ta.

“Chết không hối tiếc!” Đỗ Uy Lợi không cần suy nghĩ nói ra bốn chữ, từng chữ đanh thép hùng hồn.

“Tốt, tốt.” Lãnh Ngạo xem như đã bị anh ta thuyết phục rồi, “Tôi cho anh thời gian nửa năm, nếu trong vòng nửa năm này anh không thể tìm thấy Khả nhi, thì anh chờ chết đi.”

Ngữ khí trầm thấp, uy hiếp rõ ràng.

“Vài ngày sau, chuyện Lãnh tiên sinh có thể khai thác được số lượng kim cương lớn mọi người sẽ đều biết, đến lúc đó tôi lập tức bắt đầu hành động!” Đỗ Uy Lợi tự tin mười phần.

“Nếu không có chuyện gì nữa, anh có thể rời đi.” Lãnh Ngạo thu lại bàn tay đặt trên vai anh ta, đôi mắt kia không thể nhìn ra anh đang nghĩ gì.

Đỗ Uy Lợi thẳng thắn dứt khoát rời đi, để lại một mình Lãnh Ngạo trong đại sảnh rộng lớn cô tịch.

__

Ở một nơi khác, lúc hai người đàn ông đang âm thầm đọ sức thì ở Brunei, Thước Tiểu Khả lại như một con sâu gạo ngủ ăn ăn ngủ, vẻ mặt hồng hào.

Ở cùng Hoắc Yêu mấy ngày nay, cô vẫn không hề biết Hoắc Yêu một nhân vật lớn đến mức nào, chỉ biết anh ta có đại danh đỉnh đỉnh là “Lão yêu”.

Cái từ “lão yêu” này, lúc mới nghe còn tưởng là một người đàn ông trung niên hơn năm mươi tuổi, là một nhân vật nguy hiểm thâm tàng bất lộ, hoàn toàn không hề hợp với Hoắc Yêu phong lưu thành tính chút nào. Mà Hoắc Yêu này cũng xem như là một người đặc biệt, chuyện anh ta trà trộn vào hải đảo và nguyên nhân đầu độc đến nói hết cho cô mà không che giấu chút gì.

Hóa ra anh ta là vì số lượng lớn kim cương kia mà không tiếc một mình mạo hiểm trà trộn vào đó, từ lúc xác nhận trong tay Lãnh Ngạo thật sự có kim cương vô giá, anh ta muốn nhanh chóng rời đi nên mới hạ độc, tạo tình cảnh hỗn loạn để có thể an toàn thoát thân. Anh ta đã âm thầm liên hệ với phi cơ và người của mình, vốn tưởng rằng phải chém giết một trận mới có thể rời đi, không ngờ sự dây dưa của cô lại giúp anh ta không mất người nào cũng thuận lợi đào thoát.

Đây là chân tướng mà Thước Tiểu Khả biết, nhưng cô lại vẫn không biết thân phận của Hoắc Yêu. Cô đứng trước cửa sổ sát đất nhìn chiếc BMW chạy vào sân, sau khi xe ngừng, Hoắc Yêu lại ôm một mỹ nữ xuống xe.

Rèm cửa bị kéo mạnh lại, căn phòng tối đen. Thước Tiểu Khả xoay người dựa vào cửa sổ, tức giận đến xám mặt. Cô tức cũng không phải vì mỹ nữ bên cạnh anh ta, mà là vì cô hoàn toàn không có tự do. Lúc ở bên cạnh Lãnh Ngạo, tuy không được tự do nhưng cô vẫn có thể chơi đùa trong phạm vi quy định. Nhưng mấy ngày ngốc ở đây, ngoại trừ tòa nhà này, cô không thể đi đâu được nữa, ngay cả cơ hội phơi nắng hít thở không khí trong lành cũng không được.

Ở một căn phòng khác, mỹ nữ chân dài đang chớp mắt nhìn Hoắc Yêu cởi áo tháo thắt lưng, ngón tay thon dài vuốt dọc tấm lưng rộng lớn của anh ta.

Chỉ mấy phút sau, một nam một nữ đã quấn quít kề cận, người phụ nữ chu đôi môi đỏ mọng, nâng cao một chân lên.

“Bảo bối, em thật mê người!” Hoắc Yêu vờ như không nhìn thấy đôi môi đỏ kia, vươn tay vỗ mông cô gái: “Cong lên!”

Cô gái cực kỳ nghe lời, hai tay đặt trên mép giường, mái tóc nâu đỏ hất lên, cúi đầu xuống, cong cặp mông to lên, bày sẵn tư thế chuẩn bị.

Hoắc Yêu hoan ái cùng phụ nữ đều không có khúc dạo đầu thâm tình gì, cởi quần áo xong là bắt đầu công kích mãnh liệt. Lúc này cũng không ngoại lệ, anh ưỡn vật khiến đàn ông kiêu ngạo kia ra, tìm đúng vị trí, sau khi xuyên vào thì trực tiếp luật động.

Không biết là công phu của anh cao hay là kỹ thuật cao, người phụ nữ bắt đầu động tình rên rỉ.

Luật động một hồi, anh ra lệnh: “Nằm xuống!”.

Cô gái vốn rất nghe lời anh ta, nhưng có lẽ là do quá động tình nên bỗng nhiên xoay người, hai tay dài vòng qua đầu anh, cong đôi môi đỏ lên muốn hôn môi anh.

“Hừ, cô dám phạm vào quy tắc của tôi.” Hoắc Yêu đã chơi đùa không ít phụ nữ, nhưng những khi hoan ái cũng không cho phép bọn họ hôn vào môi anh, anh cũng chưa bao giờ hôn những phụ nữ như thế này.

Giọng nói của anh không lớn, nhưng lại có lực uy hiếp mười phần.

Lúc này cô gái mới quay lưng lại nằm trên giường lớn.

Hoắc Yêu nhảy lên giường, ngồi xổm xuống, quát lớn: “Nâng chân lên!”

Cô gái không dám cãi lời nâng hai chân lên đặt trên vai anh.

Hoắc Yêu động thân một cái đâm cực đại vào trong u khổng của cô gái, vừa tiến công vừa dùng lực xoa nắn ngực của cô ta.

“Ưm… Ưm…” Tiếng kêu của cô gái sóng sau cao hơn sóng trước, hai gò má hồng rực như hoa đào, ánh mắt mê ly, đầu lưỡi không ngừng liếm môi.

“Xoay người, nằm sấp xuống!” Lúc hoan ái Hoắc Yêu không có chút nhu tình nào.

Cô gái quyến rũ đứng dậy quỳ xuống, hai tay đặt trên gối mềm, chờ mong một vòng tiến công mới.

Tinh lực của Hoắc Yêu thật sự rất dồi dào, vòng tiến công này không thể sánh với hai đợt trước mà lại càng mạnh hơn.

Tiếng rên của phụ nữ, tiếng ngâm của người đàn ông, khiến căn phòng to lớn tràn ngập khí tức ái muội.

Sau khi xong việc, Hoắc Yêu vẫn khinh thường cô ta như cũ, ném quần áo lên người cô ta, thấp giọng: “Mặc vào. Cút đi!”

Cô gái vô cùng không tình nguyện mặc quần áo, chỉnh sửa lại mái tóc rối bời, sau khi mở cửa lại nhìn thấy một cô gái nhỏ xinh đẹp khác đang đứng dựa tường mỉm cười nhợt nhạt.

“Nhìn cảnh xuân đầy mặt cô như vậy, kỹ thuật của Hoắc tiên sinh nhất định là rất tuyệt rồi!” Câu nói khiêu khích như vậy làm sao giống như được một cô gái mười lăm tuổi nói ra chứ.

Người phụ nữ cắn răng, lúc đi đến trước mặt cô lại ngẩng đầu, vênh váo tự đắc rời đi.

Thước Tiểu Khả buồn cười nhìn bộ dáng của cô ta, nhưng cười không ra tiếng nữa vì tên Hoắc Yêu kia đang tựa cửa, như cười như không nhìn cô.

Hết chương 30

Chương 31

Edit & Beta: Nhi

“Anh nhất định là rất đói bụng rồi, xuống lầu ăn cơm đi!” Đứng thẳng lưng lại, Thước Tiểu Khả ngoắc ngoắc ngón tay, sau đó lập tức đi xuống lầu.

Hoắc Yêu đi theo sau cô, cười lưu manh.

Phòng ăn sáng ngời, ánh đèn chói mắt khiến mấy món thịt cá trên bàn cũng sáng rực rỡ. Chuyện này khác hẳn với Lãnh Ngạo, lúc ở bên cạnh anh, đèn nhà ăn không thể nào sáng rực như vậy được, bởi vì anh là loại người lãnh khốc u ám như màu đêm.

Đèn thủy tinh trên nóc chiếu sáng rực rỡ như nhà hàng, khiến vẻ mặt thần thanh khí sảng của Hoắc Yêu càng thêm sinh động, người này mặc dù có bề ngoài ngăn nắp nhưng cũng chỉ là một dạng người giống như Lãnh Ngạo thôi.

“Mấy ngày nay cô ở đây cũng mập lên không ít.” Hoắc Yêu bưng bát nhìn cô vài lần.

Thước Tiểu Khả vừa ăn một ngụm cơm lại bị câu này của anh ta làm sặc, uống vài ngụm canh mới nói: “Được anh nuôi như vậy, không mập mới lạ.”

Hoắc Yêu cười nhẹ vài tiếng, không nói chuyện nữa, phòng ăn khôi phục lại sự yên tĩnh khác thường.

Thời gian hai người dùng cơm không ngắn, có khi cũng trao đổi bằng mắt, hai người đều có chút đăm chiêu. Thước Tiểu Khả nghĩ thầm, không biết anh ta rốt cục muốn trao đổi mình như thế nào, mà Hoắc Yêu muốn dùng cô để đổi kim cương thì có thể đổi được bao nhiêu?

Thước Tiểu Khả bị nhốt nhưng từ trước đến giờ không hề tự bạc đãi mình, nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ, nên hưởng thụ thì hưởng thụ. Vốn cô thấy ăn là được rồi, nhưng vì phòng ăn sáng ngời như vậy nên sức ăn của cô lại tăng lên, từng ngụm từng ngụm bới cơm, từng ngụm từng ngụm gắp thức ăn, từng ngụm từng ngụm uống nước canh. Tâm tình tuy rất khó chịu nhưng cũng không biểu lộ ra ngoài mặt. Nếu trước mặt Lãnh Ngạo cô là một thiếu nữ vô cùng nhu nhược, thì trước mặt Hoắc Yêu cô lại là một tiểu nữ sinh tinh quái.

Hoắc Yêu ăn rất nhanh, buông đũa xuống nói: “Lãnh Ngạo đã tung tin rồi, khai thác kim cương khá thuận lợi, một phần trong đó đã đưa đi gia công, một thời gian nữa là có thành phẩm để bán ra ngoài.”

Thước Tiểu Khả kinh ngạc trong lòng, vẻ mặt vẫn không biểu hiện gì như cũ, cười nói: “Anh không sợ anh ta đang dụ rắn ra khỏi hang sao?”

“Không.” Hoắc Yêu lắc đầu: “Hắn ta thật sự muốn trao đổi cô.”

“Được rồi, tùy anh.” Thước Tiểu Khả tỏ vẻ bất đắc dĩ, “Đến lúc đó nếu có ‘mất phu nhân lại thiệt quân’ thì cũng đừng trách tôi không nhắc nhở anh.”

Hoắc Yêu đứng dậy đi ra sau lưng cô, vươn hai tay ra đặt trên mép bàn, hoàn toàn giam cầm cô trong ngực mình.

Động tác này khiến Thước Tiểu Khả cảm thấy sau lưng nóng lên, chỉ cần cô hơi động đậy thì sẽ bị hơi nóng này bao vây trọn.

“Không lâu trước đó, Lãnh Ngạo đã nuốt của tôi một lượng lớn súng đạn, nếu bây giờ tôi không lấy lại từ hắn ta một khoản lớn thì tôi không phải là Hoắc Yêu.” Nghĩ đến ngày đó súng đạn bị cướp mất, bị Lãnh Ngạo lập kế, Hoắc Yêu cảm thấy đó là một sự sỉ nhục to lớn.

“Ân oán giữa hai người không quan hệ gì đến tôi, tôi cũng không muốn phải trở lại bên cạnh Lãnh Ngạo, chỉ muốn được làm người tự do thật sự ở đất nước Brunei này.” Thước Tiểu Khả tuy không yêu cầu rõ ràng muốn anh ta thả cô, nhưng người thông minh đều nghe ra được cô muốn nói gì.

Môi Hoắc Yêu dán lên tai cô: “Sức tưởng tượng của cô thật là tốt, cho dù tôi có đồng ý thả cô, Lãnh Ngạo cũng sẽ không bỏ qua cho cô.” Nói xong, anh ta lại xoay người như một cơn gió, lúc đi đến cửa phòng ăn, nghĩ tới cái gì lại nghiêng đầu bổ sung: “Thước Tiểu Khả, trong lòng Lãnh Ngạo cô là bảo bối vô giá, hắn ta dùng kim cương tới trao đổi cô, đối với hắn ta mà nói đó là một cuộc mua bán lỗ vốn!”

Thước Tiểu Khả cứng ngắc ngồi đó, mãi đến khi hơi nóng sau lưng kia càng ngày càng xa rồi biến mất.

Sáng sớm hôm sau, trong đại sảnh tụ tập rất nhiều người, Hoắc Yêu lười biếng ngồi trên ghế sofa, híp mắt nghe thủ hạ báo cáo.

Thước Tiểu Khả vừa mới rời giường mở cửa sổ ra, nhìn thấy trước cổng có rất nhiều xe ô tô, từ trên xe bước xuống mấy người đàn ông mặc đồ đen, cô nghĩ ngày hôm nay nhất định sẽ rất náo nhiệt.

Cô nhanh chóng rửa mặt chải tóc, mở cửa rón ra rón rén đi tới. Đi đến chỗ rẽ cầu thang thì thấy có rất nhiều người mặc đồ đen vây quanh Hoắc Yêu, khuôn mặt đó của anh ta cũng khác với Lãnh Ngạo, thích nói đùa, thích đàn bà.

Cô dường như nghe được bọn họ đang nói chuyện Lãnh Ngạo khai thác kim cương, thì ra Hoắc Yêu thật sự muốn dùng cô trao đổi với Lãnh Ngạo. Người khác không biết nhưng cô lại rất rõ ràng, trên hòn đảo đó căn bản không có kim cương gì cả, chỉ có ruby mà thôi. Lãnh Ngạo tung tin này nhất định là muốn tìm cô.

Cô tuy không thích cứ mãi ở đây nhưng lại càng không thích trở về bên Lãnh Ngạo. Nhớ tới những đêm bị hành hạ cô liền sợ run. Cô không dám nghĩ, nếu Lãnh Ngạo tìm được cô thì sẽ dùng đến phương thức trừng phạt nào? Cho dù lần này rời khỏi anh cũng không phải là chạy trốn, nhưng nguyên do cũng là vì cô không nghe lời, thích chạy loạn, Hoắc Yêu mới có thể có cơ hội cưỡng ép cô thoát khỏi hải đảo.

“Lần trước súng đạn bị cướp mất, ‘Lão yêu’ giả đã chết trong tay Lãnh Ngạo, lần này không biết yêu chủ vẫn muốn dùng thế thân hay là muốn tự mình ra trận?” Một người đứng đầu nói.

Hoắc Yêu nghe vậy, chuyển mắt nói: “Lãnh Ngạo dù thông mình, nhưng dù có thế nào cũng không thể nghĩ đến ‘lão yêu’ đấu với hắn ta mười mấy năm chỉ là một thế thân mạo danh, mà ‘lão yêu’ thật sự lại đang đứng cùng phòng với vị hôn thê của hắn.”

Lúc này Thước Tiểu Khả mới hiểu được nguyên do, thì ra ‘lão yêu’ lúc trước tiếp xúc với Lãnh Ngạo là giả.

Đứng cách một khoảng xa, một lần nữa cô nhìn gương mặt của Hoắc Yêu, rõ ràng là tươi cười vui vẻ nhưng không ai có thể nhìn thấu được.

Lúc cô muốn xoay người trở về phòng thì một giọng nói vang lên: “Thế nào, không muốn nghe lén nữa sao, vội vã rời đi như vậy!”

Thước Tiểu Khả dừng bước, xoay người nhìn những người đàn ông trong đại sảnh đang nhìn cô chằm chằm như lang như hổ. Trước bao nhiêu ánh mắt mà cô lại không hề khiếp sợ, ngược lại còn ưỡn thẳng lưng, mỉm cười thoải mái đi xuống lầu.

“Hoắc Yêu, tôi không nghe lén, là do anh và thủ hạ nói chuyện quá lớn nên đánh thức tôi dậy.” Cô đi xuống từng bậc từng bậc, vô cùng bình tĩnh.

“Đây là vị hôn thê trong truyền thuyết của Lãnh Ngạo.” Hoắc Yêu vậy mà lại giới thiệu Thước Tiểu Khả trước mặt một đám thủ hạ, “Thế nào? Hôm nay tụi bây được mở rộng tầm mắt rồi, tiểu bảo bối của Lãnh thiếu chủ có phải đẹp hơn gấp một vạn lần mấy dong chi tục phấn bên cạnh tao không?”

Đám người không nói gì, nhưng vẻ mặt lại tán thành với lời nói của ông chủ.

Sau đó, Hoắc Yêu lại tỏ vẻ tiếc hận: “Đáng tiếc! Thật đáng tiếc! Mỹ nhân tuyệt sắc hiếm có thế này mà mấy ngày nữa phải rời đi rồi.”

Thước Tiểu Khả vô cùng không thích lời nói sến súa của anh ta, “Hoắc Yêu, anh làm tổn thương tôi trước mặt nhiều người như vậy, có phải cảm thấy chơi rất vui không?”

Hoắc Yêu nhún nhún vai, vẻ mặt khó hiểu, phất phất tay bảo thủ hạ rời đi, chỉ lát sau đại sảnh ồn ào đã khôi phục lại sự yên tĩnh.

“Tôi làm sao dám tổn thương cô.” Anh phủ nhận, “Cô là bảo bối trong lòng bàn tay của Lãnh Ngạo, cũng là cây rụng tiền trong tay tôi, tôi còn muốn xem cô là Phật mà cung phụng đây.”

“Đừng nói nhăng nói cuội ở đây, tôi không thích!” Thước Tiểu Khả đi thẳng vào vấn đề: “Khi nào thì anh trả lại tôi cho Lãnh Ngạo?”

“Một tuần sau.”

Cô nghe vậy thì có chút hoảng hốt, nói vậy, cô chỉ còn ở lại đây thêm bảy ngày nữa thôi, bảy ngày sau phải trở về bên cạnh Lãnh Ngạo.

“Anh thật sự cho rằng Lãnh Ngạo sẽ lấy kim cương đến trao đổi tôi sao?” Cô hỏi cái này là có nguyên nhân, trong tay Lãnh Ngạo rõ ràng không có kim cương mà lại đáp ứng trao đổi, có thể thấy anh ta còn có tính toán sâu xa hơn, ngoài việc mình phải trở về thì có khả năng anh ta còn muốn nhân cơ hội tiêu diệt Hoắc Yêu nữa.

“Hắn sẽ.” Hoắc Yêu cười cười, “Tôi cũng không phải là người có lòng tham không đáy, tôi chỉ muốn một trăm tấn kim cương trong tay anh ta thôi, một trăm tấn này với hắn ta mà nói thì chỉ là một góc núi băng, hơn nữa là đổi lại bảo bối của hắn, sao hắn lại không muốn chứ.”

Thước Tiểu Khả không muốn tiếp tục nói vấn đề này với anh ta nữa, Lãnh Ngạo là loại người gì cô là người rõ ràng nhất.

__

Bên kia, Lãnh Ngạo đã bí mật đưa thi thể mẹ mình đến công viên tưởng niệm của nhà họ Lãnh, trên núi cao, anh dừng chân trước một ngôi mộ.

Được an táng ở đây ngoài ông nội, cha mẹ ra, còn có liệt tổ liệt tông của nhà họ Lãnh. Người đời đều cho rằng, hai mươi năm trước, phu nhân nhà họ Lãnh, cũng là mẹ của anh đã chết, được chôn cất ở đây, nhưng chỉ có anh và vài tâm phúc biết bà không hề chết mà là bị điên, còn bị con trai ruột của mình bắt nhốt.

Ánh mắt lạnh lẽo đảo qua bia mộ có khắc tên, nếu có một ngày anh biết mình nhất định phải chết, thì anh cũng sẽ không để Khả Nhi sống một mình. Cho dù anh có chết thì Khả Nhi cũng phải chôn cùng. Cho nên, anh mới tạo nên ngôi mộ này, với anh mà nói đó là chốn trở về tốt nhất, nhưng với Khả Nhi thì đó lại là một kết cục đáng buồn!

Xuống núi, Đỗ Uy Lợi mở cửa xe cho anh.

Mấy ngày nay, Đỗ Uy Lợi vì muốn tìm Thước Tiểu Khả mà trở thành người thân cận bên cạnh Lãnh Ngạo.

Lãnh Ngạo đang muốn khom người ngồi vào xe thì Đỗ Uy Lợi ghé vào tai anh nói: “Rắn đã ra khỏi hang, một tuần sau sẽ giao dịch.”

“Đi cùng với Khả Nhi là ai?” Đây là vấn đề anh quan tâm nhất.

Từ sau khi Khả Nhi bị bắt, anh đã từng hoài nghi một người, đó chính là người đã đấu cùng anh nhiều năm, “lão yêu”. Nhưng người này đã chết từ lần mua bán súng đạn trước kia, rất có thể đó là dư đảng muốn báo thù cho hắn ta.

“Hoắc Yêu!” Đỗ Uy Lợi sắc bén nói ra một cái tên.

Lãnh Ngạo ngồi trong xe, thờ ơ, quả nhiên như suy đoán của anh, là dư đảng của “lão yêu”.

Lúc xe từ từ khởi động, gương mặt anh bỗng nhiên hơi giật giật.

Thật sự là một đám gia hỏa không biết sống chết, muốn dùng Khả Nhi để uy hiếp anh, niệm tình Khả Nhi đang ở trong tay bọn họ nên anh tạm thời không xuống tay, nhưng đợi đến khi Khả Nhi trở về bên anh, đó cũng chính là ngày chết của bọn họ.

Hết chương 31

Chương 32

Edit & Beta: Nhi

Thời gian giao dịch càng ngày càng gần, Thước Tiểu Khả cũng không bị loạn tâm. Cô thật sự không muốn cứ ngốc mãi trong phòng nên muốn xuống lầu đi dạo.

Vừa mở cửa đã nhìn thấy một đôi nam nữ ôm nhau đi tới trên hành lang mờ tối.

Đêm nay lại là một cô gái khác, so với những cô gái trước kia của Hoắc Yêu thì cô gái này tương đối thanh tú mảnh khảnh hơn.

Lúc đi ngang qua hai người họ, cô vỗ vỗ vai Hoắc Yêu nói: “Đã ăn quen thịt heo, giờ đổi khẩu vị muốn ăn cháo trắng rau xanh rồi à.”

Mấy ngày nay Hoắc Yêu đã quen đấu võ mồm với cô rồi, đáp trả không chút khó khăn: “So với cô thì vẫn còn kém nhiều lắm.”

“Không quấy rầy chuyện tốt của hai người nữa.” Thước Tiểu Khả liếc mắt nhìn cô gái bên cạnh anh ta một cái, không biết vì sao cô cảm thấy cô gái này quá e thẹn, không giống gái làng chơi chút nào.

“Tốt nhất cô vẫn cứ tự lo cho mình đi, lúc trở lại bên cạnh Lãnh Ngạo thì phải chào câu nào cho thích hợp.” Giọng điệu của Hoắc Yêu nửa uy hiếp nửa đùa cợt.

Thước Tiểu Khả cười lạnh đi xuống lầu.

Cô xuống phòng bếp hâm một ly sữa, mấy ngày nay cô ngủ không ngon, thường xuyên nằm mơ lung tung, sau khi giật mình tỉnh dậy thì không ngủ lại được nữa, ngồi đó cho tới bình minh.

Uống sạch một ly sữa lớn khiến bao tử hơi căng, cô xoa xoa bụng đi đến cạnh cửa sổ sát đất ở đại sảnh. Vén màn, cảnh đêm an bình lọt vào tầm mắt.

Bỗng nhiên có mấy bóng đen xuất hiện, cô hiểu ý cười, đây nhất định là thủ hạ của Hoắc Yêu, cô dám cam đoan, nếu mình dám bước ra khỏi cánh cửa kia nửa bước thì những người đó sẽ xông tới bao vây cô lại. Hóa ra sự gần gũi này chỉ là hư ảo, bóng đêm yên bình này vẫn chỉ là một nhà giam không có tự do mà thôi.

Cô kéo màn lại, ngồi trên ghế sofa, hai chân bắt chéo. Vẫn không buồn ngủ.

Nhàm chán ngồi một lúc thì cô lại muốn đi lên lầu. Bước từng bước một lên cầu thang, cô đi rất cẩn thận, sợ làm ồn đến cặp nam nữ đang hăng hái kia.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
pacman, rainbows, and roller s